《詩畫家鄉》 |
| | | 轉寄 |
Chhôn-ko siông-sṳ̂-nà tí-yáng ke sân-phài-seú-lu
穿過相思林抵影ke山排小路
lâu yù-chṳ́ mì-sṳt ke kiok-phu chhûi-siáng
lâu遊子迷失ke腳步催醒
Chhṳ-kú-yî-lòi
自古以來
chúng-he pûn ngìn vá-kho ke sân
總he pûn人偎靠ke山
yung thièn-sṳ̀n-yà ke miàng
用天神爺ke名
pà-tén chhiòn-thiên-ha chhin kiên-khiòng ke kiên-kap
揹等全天下盡堅強ke肩胛
Liû-thòi sa̍k-thon-lu liu-mien-sien kín-kóng chhṳ̀n-ngièn-vông-sṳ ke chhông-sông
溜苔石段路溜麵線緊講陳年往事ke滄桑
mò-kîn ke fûng chhong-tén chhiên-kú liù-chhòn ke chhù-chhong
mò根ke風唱等千古流傳ke惆悵
chak yit-lûi sân-chà-fâ tai chhai yèn-sṳ̂n-hong
摘一蕊山茶花帶在圓身項
kâm-ngien lui-chhin-fôi-chhàn
甘願淚盡灰殘
ya oi chón-to hiet-neù-yì-súi ke ku-hiông
也oi轉到血醲於水ke故鄉
chhìm-ten2 li-li-khit-khit ke khám-khô sṳ̂n-se
尋等礫礫矻矻ke坎坷身世
hàng-theu van-lî-kông-sân
行透萬里江山
Khôi-tén pak-ha̍p-fâ ke sân-vô sân-lak
開等百合花ke山窩山壢
khon-m̀-tò chak-chhà-â-chṳ́ ke sṳ̂n-yáng
看m̀著摘茶阿姐ke身影
sân-kô chhôi khûng-kuk chhie̍t-hióng
山歌在空谷 絕響
chhiâng-chúng thu̍k-chong
青塚獨葬
Liò-chhṳ thù-thi ke sâng-yîm
來自土地ke聲音
chhiên-ngièn ke suk-miang
千年ke宿命
sân,he yi-ke ngìn-chhṳ̀ ke chet-ho̍k-kâ
山,he一個仁慈ke哲學家
ya he ngài sâng-miang ke ngièn-hiông
也he ngài生命ke原鄉
Leù-thòi-yên-yí fûng-fì-lu-chón
樓台煙雨峰迴路轉
chhoi sên-sên-chán-chán ke chhin-ya
在星星盞盞ke靜夜
khî ti tô-fa ke chha-lu táng-hong
企ti多話ke岔路頂項
sâng-miang ke ngî-ngièn piong-fó-seû-thiên
生命ke語言放火燒天
ngang-kiáng kî-yîn chhak-to mièn-mièn-san-san
硬頸基因拆到綿綿散散 tiâm-tiâm ke hak-kâ-ngìn he yit-khiùn mò-set ke lìn-fùn
恬恬ke客家人he一群mò色ke靈魂
oi chhiu yung hiet-ma̍k thia̍p-hí yit-cho-sân
oi就用血脈疊起一座山
pûn yùng-thùng-su yung chhap-thiên hiùng-chṳ̂
pûn油桐樹用插天雄姿
cheu-yáng hak-kâ-ngìn ke chûn-ngiàm
照映客家人ke尊嚴
Mióng-tén yit-phien sân-nà thùng chhṳ-kâ tui-fa
網等一片山林同自家對話
ngài oi khî ti ngiâ ke thai-thung-ma̍k táng-kô
ngài oi企ti若ke大動脈頂高
thai-thai-sâng chong-chhut chhut-ngoi-ngìn ke sîm-sâng
大大聲唱出出外人ke心聲
後記:來到台南放眼過去無邊無際的平原接天,看不見青山,才恍然自己戀山情結如此強烈沉重,心中忐忑不安。