《戀戀台灣客家文學》

| | | 轉寄

Sâm-sṳt

Ke-ngièn,
ngài sâm-se,ǹg kí-tô se?
Thòi-pet kiê-theù he chan-chhòng
ên kóng ên ke fa,
Ǹg,yû thâng-tó mò?


Voi seu voi keu ke ngài,
tân-chhiang voi kóng :”Â-pho.”
Sṳ̍t-ngièn ko-hi,
kâ yit-ki:”Ngài thâng-m̀-sṳit!”

Â-phò tiâm-tiâm mò ko kóng-fa.
mò ko kóng-fa
to
mò-phan-fat kóng-fa.


Ke-ngièn,
ngi-sṳt-sâm-se,
hàng-chhut-hi chang-tî chhit-kâ he hak-ngìn,
sat-mâng ngiâm-chón-lói â-mê-fa,
sióng lâu â-phò kóng tông-tô fa,
ya yung pit kóng
ke-ngièn sâm-se ngài m̀-tî ke ku-sṳ.


Sâm-sṳt,
lo̍k-siet le!
Yit-sà-sà hàng-song Thòi-pet kiê-theù ke heu-sâng-ngìn
theù-nà-mô yû siet,
sṳt-ngi ngie̍t ngi-sṳt-pat,
ngài voi ki-tet,
lo̍k-siet ko-heu,
khôi-fâ,
tá-chṳ́.



Ngài sâm-sṳ̍t-sâm-se,ǹg kì-tô se?
Ǹg,yû thâng-tó mò?
Ên kóng ên ke fa,
fûng sṳ̀n lâu ngìn kóng:”Ngài he hak-ngìn!”